Một đời tẻ nhạt

Một đời tẻ nhạt
D Tony hỏi một bạn con dượng, năm nay con bao nhiêu rồi, bạn nói 30 tuổi. Hỏi, thế con nghĩ tuổi thọ con bao nhiêu thì hem hối tiếc, bạn nói dạ chắc sống tới 70 là OK. Hỏi tiếp, vậy con còn bao nhiêu năm tồn tại trên trái đất này, rồi thành đất thành cát, bạn nói dạ còn 40 năm nữa.
Gần cuối năm rồi, vậy là chỉ còn 39 năm nữa. Ước mơ khởi nghiệp ngành nghề gì, thì cứ làm đi. Đằng nào cũng làm, làm luôn chứ sao lại do dự mãi. Bạn nói con sợ cha sợ mẹ, ổng bả nghe con đi về tỉnh khởi nghiệp là mắng con chết. Rồi cha mẹ cũng mất, lúc đó hết sợ nhưng con già rồi, làm hem nổi. Bạn nói con sợ làm ăn bận rộn, hem có thời gian làm cho bạn bè buồn,…nó cũng có cuộc sống riêng, rảnh đâu mà nhậu với cà phê miết với mình. Bạn nói con quen sống ở thành phố, dịch vụ mọi thứ có sẵn, đông vui…giờ đi xa chịu sao nổi. Nuông chiều các thú vui thị thành cho bản thân, thì có kéo mãi cuộc vui được đâu. Có tiền, có sự nghiệp, có cơ đồ….thì có thể mua vui bất cứ lúc nào, mà còn vui cao cấp, vui “soang trạng”, vui quốc tế….chứ hem phải vui quận 1 quận 2, Hoàn Kiếm, Sơn Trà.
Cuối năm gặp nhao đi nhạo tất niên, vẫn chừng ấy câu chuyện và trải nghiệm. Cứ tự hỏi, tôi là ai, là ai. Câu này lẽ ra phải được trả lời trước năm 18 tuổi, rồi sau đó là câu “tôi đang tạo ra chính tôi, cái người mà tôi mong muốn”. Chứ trả lời được Tôi là ai thì già rồi, còn ý nghĩa gì nữa.
Rất nhiều bạn biết, nhưng kêu đi xa là sợ. Kêu làm là ngại. Nên thôi cứ ổn định:
“Sáng xách xe đi, tối xách về
Một ngày như hàng vạn ngày qua
Đang quẹt Iphone thì bạn gọi
“nhậu hem”, liền nói “chút tao ra”.
Rồi than thở cuộc đời tẻ nhạt.
Tẻ hay nhạt là do mình.
Xưa mình lấy gạo tẻ nấu thì sao thành xôi được.
Muốn bớt tẻ, bớt nhạt thì thêm bột thêm đường thêm muối.
Hoặc bỏ luôn cái nồi đó, nấu nồi khác. Lần này mình chơi luôn gạo nếp, nhiều muối, lá cẩm, lá dứa, gấc…gì đó cho nó nhiều màu.
Thì sẽ khác.

admin