Suy nghĩ chung của những người tầm thường, ước mơ cho lắm nhưng không chịu thay đổi bản thân, không chịu triển khai là đây.
Rồi lúc chết hay bệnh nằm xuống mới tiếc về những dự định chưa làm như hàng tỷ người trong lịch sử mấy ngàn năm. Chung quy lại là nỗi sợ bị mất cái vật chất đã có, hoặc lười, hoặc phụ thuộc người khác về tiền bạc lẫn quan niệm. Giải quyết 3 cái này thì xong. Nhẹ đầu, bớt hoặc hết tham (tham lấy vào, tham vật chất), hết sân (giận dữ vì cái tôi lớn), hết si (u mê ngu muội do mình thiếu hiểu biết) thì tự nhiên hạnh phúc. Hạnh phúc chỉ là cảm giác do tự mình tạo ra, hem ai làm cho mình hạnh phúc được. Tự mình không làm cho mình hạnh phúc nổi thì ai có thể làm đây?
Chúng ta không ai biết chắc chắn 100% ngày mai mình vẫn sống. Không ai chắc chắn 100% là ngày mai mình vẫn khoẻ mạnh minh mẫn. Nên tụi Tây họ thường bảo nhau, hãy sống hoành tráng vì chỉ có 1 cuộc đời.
Châu Á thì cố gắng lấy vào, càng nhiều càng tốt nên tự mình cảm thấy không thoả mãn hay hạnh phúc. Cố gắng đẻ con nhiều, cố gắng tích cóp, giành giật lấy vô cho chúng nó thì cả đời mình không còn thời gian để sống cho mình, mà lại hỏng đời nó, nên Tây họ đẻ 1 hoặc 2 đứa, nuôi 18 năm rồi xong, thậm chí hem đẻ vì “gene không có gì xuất sắc để lưu truyền hậu thế”. Một cái nhà thật nhỏ, thậm chí đi thuê để ở, có sao. Miễn là có tiền thuê. Họ thích thuê nhà để dễ dàng dọn đi chỗ này cho kia sống cho nó đã. Mắc mớ gì cứ sống mãi ở một thành phố, nhất là nơi ồn ào chen chúc nóng nực. Trên trái đất có tới 200 quốc gia và 5000 thành phố đáng ghé thăm trước khi chết.
Chúng ta không ai có thể quyết định mình sống bao lâu. Nhưng hoàn toàn có thể quyết định sống bao sâu.
Du Lịch & Nông Nghiệp Măng Đen
Hắn có nhiều ước mơ lắm. Không những thế hắn còn có nhiều hoài bão nữa. Hắn thường thấy mấy tấm gương người thành đạt mà nghĩ rằng nếu là hắn, có nhiều nguồn lực và may mắn như vậy thì chắc chắn hắn còn làm hơn thế nữa. Nói chung đối với hắn không có giới hạn nào không thể vượt qua.
Bản thân hắn thì cũng có nhiều mong muốn…
Hắn muốn thành công nhưng cũng muốn ngủ sớm giữ gìn sức khỏe.
Hắn muốn học được nhiều thứ nhưng cũng muốn có thời gian nghỉ ngơi, giải trí, thư giãn.
Hắn muốn khởi nghiệp một công ty nhưng cũng muốn dành thời gian cà phê lãng tử chút, không sa vào cái vòng xoay chán ngắt: làm sản phẩm, đóng gói, giao hàng, ghi sổ, nghiên cứu, quảng bá, chốt đơn hàng.
Hắn muốn bán được nhiều đơn hàng nhưng vẫn muốn được ăn uống đầy đủ đúng bữa.
Hắn muốn được nghe khách hàng khen sản phẩm của mình hay, chất lượng dịch vụ tốt nhưng không muốn chạy đi giao hàng vì ngại nắng mưa và ánh nhìn của người khác.
Hắn muốn kiếm nhiều tiền nhưng cũng muốn công việc ổn định.
Hắn muốn mau giàu nhưng không muốn trải qua khó khăn ban đầu.
Hắn muốn làm ăn lớn nhưng cũng muốn bỏ ít tiền thôi, ngại rủi ro.
Hắn không muốn ăn bánh mì, mì gói qua loa, ít nhất cũng phải gà rán hay pizza là bèo nhất.
Hắn muốn làm những thứ chưa ai làm nhưng gia đình hắn phải đồng ý, người yêu phải ủng hộ.
Hắn muốn trở thành vĩ nhân nhưng phải vô lo vô nghĩ, sống cuộc đời nhàn nhạ.
Túm lại là hắn muốn nhiều lắm, nhiều đến nỗi hắn không biết mình dám mất đi cái gì. Cũng vì lẽ đó mà trong khi người khác sẵn sàng hy sinh vài thứ để đạt được thứ mình muốn thì hắn vẫn ngồi đây, tìm kiếm một hướng đi thỏa mãn hết mong muốn của hắn.
Rồi năm tháng qua đi, cuối cùng hắn đã có được cuộc sống mình mong muốn. Người ta nói có công mài sắt có ngày nên kim quả không sai. Ở nơi chốn ấy, hắn tìm được ngày tháng êm đềm, thoải mái. Còn tiền, tiền ư? Hắn chả phải lo về tiền nữa, tiền không phải là vấn đề của hắn bây giờ. Hắn cũng không phải giang nắng dầm mưa kiếm ăn, mọi người luôn mang cho hắn những món ngon vật lạ. Người ta sùng bái hắn, gia đình thì yêu thương, người yêu sẵn sàng khóc hết nước mắt quỳ xuống mỗi khi gặp hắn. Giờ đây, hắn được sống đúng với đam mê, làm những điều mình thích. Thậm chí, có nhiều thứ hắn có thể làm mà chẳng ai có thể làm được. Hắn phóng tầm mắt ra xa nhìn theo mặt trời, cảm thấy tự hào cho một cuộc đời viên mãn.
Đằng sau ánh sáng chói lọi đó, nơi khuất tầm mắt, một ngọn đồi xuất hiện với cả một vùng đất rộng mở. Dưới chân đồi, cổng vào hiện lên lấp ló. Trên bảng hiệu, người ta đọc được dòng chữ được in nổi dát vàng:
“Nghĩa Trang Thành Phố”
Nguồn fb.