Xe buýt số 35

Xe buýt số 35

Hôm bữa có một ông khách người Hà Lan đến văn phòng Phượng Tím làm việc, xong ổng ra sân bay về nước. Tony nói thôi để tao đưa mày đi, hãng tao có xe hơi. Ổng phẩy tay nói khỏi, tao đón xe buýt số 35 đến chợ Bến Thành rồi đón số 152 lên sân bay. Tony nói ối trời, tao sống ở đây 20 năm mà thú thật không biết xe buýt thế nào. Thói quen đi xe máy ăn sâu vào tiềm thức, quen từ phòng khách phóng ra đường và từ đường phóng vào phòng khách. Làm biếng đi bộ nữa, nên lưng cứ gù gù, kiểu ngồi cầm tay lái xe máy cả ngày, không thẳng thớn lên được.

Cái nói, thôi để tao đi với mày cho biết. Tuyến xe buýt số 35 là tuyến vòng quanh quận 1, xe mới sạch sẽ, máy lạnh mát rượi như xe buýt bên Singapore. Nói mới nhớ, lần đầu đi Singapore năm 2000, cũng bày đặt chảnh chọe đi taxi, mới có 2 ngày đã quất mấy trăm đô. Mà đón taxi ở nước phát triển rất mệt, nó không được phép thấy khách vẫy là tấp vào đón như ở ta. Thường 1 con đường sẽ có bố trí 1 chỗ đón taxi, xếp hàng, ai đến trước thì ưu tiên đi trước. Cái này bên mình phải áp dụng, đầu tiên mọi người không quen sẽ phản đối, nhưng đó là văn minh, không thể khác được. Sau 2 ngày hoang phí, ngày thứ 3, túi tiền buộc Tony phải nghiên cứu hệ thống xe buýt và tàu điện ngầm của họ để đi. Xe số mấy, tới đâu nối tuyến…là điều bắt buộc mỗi cư dân đô thị phải biết khi sống ở thành phố lớn. Như ở Seoul hay Tokyo, đi xe riêng cũng được, nhưng tiền đậu xe rất mắc. Cứ đậu xe ở dưới mấy cao ốc, 5 USD/h thì thôi, chỉ có nhóm nhà cực giàu mới đi, còn lại đi xe buýt hay tàu điện ráo trọi.

Cái bữa đó lên xe số 35, nó vòng quanh hết các điểm nổi tiếng ở quận 1, rồi lên tới chợ Bến Thành thì xuống, nối tuyến 152 đến sân bay. Thế là mất 45 phút, mất 10,000 đồng đã đến sân bay, sạch sẽ, văn minh, an toàn, không sợ mưa sợ nắng, ngồi trên đó đọc sách, nghe nhạc, thiệt là thích thú. Vừa đeo tai nghe, coi iphone không sợ bị giật.

Sau bữa đó, Tony đi đâu cũng lấy xe buýt đi. Đặc biệt tuyến 35, cứ từ Vp Tony ở Nguyễn Huệ, đi ăn trưa ở dưới Nguyễn Văn Cừ hay lên Hai Bà Trưng uống cà phê, Tony đều đi xe buýt cả. Chủ nhật cũng vậy, dắt theo 5 đứa cháu thiếu nhi, cho nó đi vòng quanh, xuống Chợ Bến Thành, ghé dinh Độc Lập, ghé Vincom ăn trưa, ghé Sở Thú…rồi về. Chi phí chả có bao nhiêu mà lại An toàn, sạch sẽ. Xe chạy từ 5h30 sáng đến 8h tối, nên cũng thoải mái.

Lúc ngồi trên xe có kể với anh bạn Hà Lan về thói quen đi xe máy ở Việt Nam, ảnh nói có một câu mà Tony nhớ miết. Ảnh nói là cái gì bất tiện cho từng cá nhân, người ta sẽ phản đối. Nhưng luật lệ phải quyết liệt, miễn là luật lệ ấy tốt cho cộng đồng. Người ta sẽ lấy n lý do đưa ra, nhưng tao có thể khẳng định, nếu muốn đi từ A đến B, người ta sẽ tìm cách đi cho được. Vượt núi băng sông, không có đường người ta còn tự tạo ra con đường để đi nữa là. Huống hồ mình đang ở thành phố.

Nếu bạn đang làm việc ở quận 1, bạn thử dùng xe buýt số 35 một lần đi. Bạn sẽ thấy 1 gương mặt thanh tú đang ngồi nghe nhạc phía sau xe, that’s me, Tony.