Một lá thư từ miền gió Lào

Một lá thư từ miền gió Lào
“Gửi Dượng Tony
Con là sinh viên năm cuối một đại học miền Trung. Mấy hôm nay đọc báo con thấy tin nguồn máu suy kiệt, trên FB nhiều bạn đã đăng các status người thân của các bạn đã ra đi vì thiếu máu truyền.
Bốn năm đại học, nhiều lần con thấy trường tổ chức hiến máu tập thể, nhưng con chưa lần nào đi, con nghĩ đó là chuyện của ai đó. Con luôn tìm lý do như bận học, đang ốm,…để khỏi áy náy lương tâm. Thực ra vì con sợ. Con sợ mũi kim đâm vào tay, sợ nhìn dòng máu đỏ thẫm của mình chảy ra, và hơn hết vì con chưa dám cho đi.
Rồi con đọc được bài dượng kêu gọi hiến máu kèm theo link địa chỉ. Con click và thấy ở Hà Nội. Nếu là trước đây, con sẽ tặc lưỡi bảo xa vầy có muốn cũng lực bất tòng tâm. Nhưng giờ đây con thấy mình bị thôi thúc bởi cái gì đó. Con im lặng tìm thông tin về nơi hiến máu ở thành phố con đang học. May mắn con có kết bạn fb với một anh làm bên chương trình tuyên truyền hiến máu, con hỏi anh ấy và biết được địa chỉ, giấy tờ cần thiết. Con chia sẻ với vài người về việc con muốn một mình đi hiến máu tự nguyện, và họ đều nói con bị điên. Cũng là một may mắn của con khi con còn một người bạn. Con nghĩ nếu nói ra nhất định bạn ấy sẽ ủng hộ. Và đúng như vậy, bạn ấy chỉ giận vì con không nói sớm. Thế rồi hai đứa cùng nhau đi.
Dượng biết không miền Trung những ngày này nắng nóng đỉnh điểm, đường nhựa bốc hơi hầm hập và gió Lào quạt khô rát cả mặt. Buổi sáng hôm ấy, nắng khá gay gắt, lòng vòng mãi mà không thấy Trung tâm huyết học như trong địa chỉ đã được hướng dẫn, con nghĩ rằng phải chăng ông trời muốn thử thách độ chân thành của con. Con vào fb lần tìm lại sđt của anh trong clb tình nguyện con đã nhắc ở trên, anh ấy chỉ cho con ở một địa chỉ khác cách đó hơn 1km, có lẽ lúc trước anh ấy nhầm. Nhưng thật lạ, con lại rất vui vẻ nói “không sao anh à, em sẽ đi tìm chỗ mới” rồi chạy xe đi tìm chứ không cáu bẳn như ngày xưa. Sau khi làm thủ tục, chị y tá bắt đầu lấy mẫu máu của con để xét nghiệm. Dù đã tiêm phòng nhiều nhưng con vẫn căng thẳng và ngoảnh mặt đi nơi khác. Lúc chị ấy lấy máu xong, con mới thấy mình nhát gan dễ sợ, chứ có chi ghê gớm đâu. Lần đầu tiên hiến máu nên con lóng ngóng trong thao tác ngồi, duỗi tay. Chị y tá bảo con một câu khiến con rất xấu hổ: “Sinh viên mà bây giờ mới hiến máu lần đầu à”. Đúng vậy, xung quanh con có rất nhiều bạn học chung trường với con đang hiến máu, gương mặt bừng lên nét hào sảng văn minh của người trẻ nước Việt mình.
Hiến xong, con chẳng cảm thấy choáng váng như con vẫn tưởng tượng. Tính đến giờ, con đã hiến máu được một ngày, chỗ mũi kim lấy máu hơi bị tím lại nhưng con thấy chẳng có hề gì. Con đã đọc bài dượng viết hôm qua, dượng viết rất đúng tâm trạng của con khi việc làm của con bị xem là ngu ngốc và điên rồ. Con cảm thấy được an ủi nhiều. Mẹ con khi nhìn thấy vết kim tiêm nơi hai cánh tay con, có lẽ mẹ đã đoán được, mẹ nhìn nhìn rồi khẽ thở dài, rồi con thấy mẹ khéo léo lấy tay quệt nước mắt. Chắc mẹ mừng vì con đã lớn, đã khôn.
Dượng à từ nay con có thể hất mặt lên trời được rồi. Con cảm ơn dượng đã giúp con sống tốt hơn với cuộc đời này. Lúc trưa xem chương trình Việc tử tế, con thấy mỗi việc tốt ta làm dù chỉ nhỏ nhoi như một hạt cát, nhưng nhiều hạt cát sẽ thành bãi biển. Con thấy cuộc đời này thật đẹp biết bao.
Giờ đây con mới thực sự hiểu câu “mỗi giọt máu cho đi, một cuộc đời ở lại “. Con thấy vui vì ở đâu đó trên đất nước Việt Nam này, có một người nhận máu của con và tiếp tục có một ngày đáng sống. Như con vậy.
Con T.
05/07/2015

admin